Giờ mà có tặng hàng tá cô chân dài như siêu mẫu, anh cũng chả dại mà đánh đổi cô vợ chân ngắn của đời anh!
Cô vợ chân ngắn đằm thắm đáng yêu của anh!
Chiều qua, em cùng anh đi dự đám cưới cô người yêu cũ, chắc hẳn em đã chạnh lòng đôi chút nhỉ? Chẳng thế mà em cứ nép vào tay anh, điệu bộ ngượng ngùng. Thế rồi tàn bữa tiệc cưới, em thỏ thẻ cùng anh: “Anh mà đứng cạnh chị ấy thì đẹp đôi phải biết. Chị ấy chân dài, cao ráo, chẳng bù cho em chân ngắn…”. Cái mặt vợ khi ấy bí xị vừa đáng thương, vừa đáng yêu!
Ừ thì cô ấy – người tình cũ của anh chân dài đấy nhưng chắc em không biết được rằng, chỉ có bên em, anh mới đẹp và chỉ khi mình đứng cạnh nhau mới thật sự là xứng đôi. Cô ấy hay bất cứ người đàn bà nào khác dẫu đẹp nhưng bên anh cũng đều khập khiễng bởi vì chỉ có em mới làm cho anh thấy mình mê đắm trong. Mà chỉ có tình yêu mới làm cho người ta thấy mình đẹp mãi.
Kì lạ thật! Vợ nghe anh nói này...
Thú thật là những tháng năm của tuổi trẻ anh cũng “trinh chiến tình trường” không ít. Những cô gái mà anh gặp, anh quen đều thuộc hàng xinh xắn trở lên. Nhưng thứ tình yêu ấy cứ hời hợt trôi tuột đi như lời nói qua môi là mất hút. Chỉ tới khi gặp em, cô nàng chân ngắn, đáng yêu anh mới cảm nhận được sâu sắc, rõ ràng, thế nào mới là tình yêu đích thực.
Mà vợ nhớ không, hồi tán em, anh cũng điêu đứng lắm chứ bộ. Chinh phục em là một hành trình khó khăn mà có những lúc anh tưởng như mình thất bại. Cũng tại vì anh từng đi qua các mối tình nhanh quá nên em chẳng có niềm tin. Và để lấy được niềm tin nơi em, anh đã mất tới vài năm theo đuổi. Nhưng người ta nói đúng đấy em à, thứ gì càng dễ có thì càng dễ mất, thứ càng khó chinh phục thì càng trân trọng.


Phải thừa nhận rằng chân vợ ngắn… Có đôi lúc anh vẫn tủm tỉm cười một mình khi thấy vợ chạy lạch bạch từ ngoài ngõ vào nhà. Nhưng đôi chân ấy không ngại cùng anh đi tới mọi nơi, dù khó khăn, dù vất vả. Đôi chân ngắn ấy không ngần ngại lao ra ngoài giữa đêm mua cho anh thuốc khi anh ốm, đôi chân ngắn ấy không quản ngại nắng mưa tan làm vội vã về nhà để nấu những bữa cơm cho gia đình…. Và đôi chân ngắn ấy đã chẳng ngượng ngùng mà kiễng lên vít cổ anh xuống để trao một nụ hôn ngọt ngào cho anh khi anh… vừa thất bại trong công việc.
Ờ mà, vì em chân ngắn nên anh thấy mình vĩ đại. Bên một người  vợ nhỏ bé như em, anh tự thấy mình phải trưởng thành, phải bao dung và che chở cho em. Đàn ông đôi khi có cái cảm giác hạnh phúc kì lạ lắm em à. Không phải cứ sung sướng là thấy mình may mắn, được là chỗ dựa cho ai đó, được thấy mình là người hùng của một ai đó cũng đáng để tự hào vô cùng.
Đấy là chưa kể, bây giờ ra được, mặt anh cứ vênh lên khi mọi người khen hai nhóc nhà mình. Ai cũng nói chúng sao mà đáng yêu, xinh xắn đến vậy. Anh hãnh diện lắm chứ, dù một nửa trong số đó là anh “hùn vốn” nhưng không có cô vợ chân ngắn như em mang nặng đẻ đau, khéo léo chăm sóc các con thì làm sao anh có được hai món “của để dành” giá trị đến như vậy.
Bên em, anh cứ thấy mình mỗi ngày một đẹp ra. Anh đẹp vì có những món đồ “trang sức” giá trị. Anh có một gia đình hạnh phúc, có vợ ngoan hiền, có các con xinh xắn. Mỗi ngày anh trở về nhà, có bữa cơm ngon chờ đợi, có căn phòng ấm áp gọi mời…
Chẳng thể nào để nói hết cùng em những gì anh cảm nhận thấy khi bên em. Chỉ biết rằng, sau những bộn bề ngoài kia, sau những cái à ơi đong đưa của những cô nàng chân dài, trái tim anh chỉ còn biết rung động khi bên vợ. Cảm giác bình yên khi trở về nhà, ôm cô vợ chân ngắn của mình gọn trong vòng tay và chìm vào giấc ngủ. Những điều đó, đánh đổi bao nhiêu cô chân dài anh cũng chả dại.
Em có tin tình yêu cũng trưởng thành? Thật đấy, tình yêu trưởng thành qua thời gian và khiến con người ta trưởng thành hơn. Và nếu có một lúc nào đó anh yêu em ít nhất thì có lẽ đấy là ngày đầu tiên, bởi vì cứ mỗi ngày sau đó, tình yêu anh dành cho em lại lớn hơn gấp bội!
Anh nói yêu em nhiều rồi nhưng hình như chưa bao giờ nói điều này: Anh thực sự có phúc mới lấy được cô nàng chân ngắn như em làm vợ!
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được ba năm nay. Vì công việc hai vợ chồng chưa ổn định, nên cuộc sống có đôi chút khó khăn. Nhưng chúng tôi vẫn cố gắng động viên nhau phấn đấu. Tôi đi làm thuê cho một xưởng gỗ cách nhà 5km, còn vợ làm công nhân may cho một xưởng may gần nhà. Hai vợ chồng đi làm sớm tối, bé con 2 tuổi của chúng tôi gửi nhà trẻ, tối vợ về đón rồi lo cơm nước chờ tôi về ăn

Nhiều khi nhìn thấy vợ con chẳng có quần áo mới để diện như người ta, tôi tự trách bản thân mình nhiều lắm. Tôi luôn bắt mình phải cố gắng kiếm được thật nhiều tiền đỡ đần vợ con, nhưng càng cố tôi lại càng bi thụt lùi lại. Vì hàng hóa dạo gần đây không bán được, nên tôi đi làm một tháng chẳng được bao nhiêu công.
Tình cờ một hôm do hết hàng được về sớm, may thay hôm ấy tôi được nhận lương. Tôi hí hửng chạy ra chợ mua ít đồ ngon về cả nhà liên hoan một bữa. Lâu lắm rồi gia đình nhỏ của tôi chưa được bữa cơm ngon. Về đến cổng, tôi đã thấy xe vợ dựng ở nhà rồi. Tôi nghĩ, sao hôm nay 2 vợ chồng được nghỉ sớm trùng hợp nhau thế. Cũng hay vợ về làm cùng tôi cho vui.

Định gọi vợ, nhưng tôi lại nghĩ để cho cô ấy bất ngờ. Đi vào chuẩn bị mở cửa thì tôi nghe thấy tiếng cô đấy khóc thút thít, hình như đang nói chuyện với ai đó. Đứng một lát nghe tôi mới biết cô ấy đang nói chuyện với mẹ vợ.
– Mẹ đừng nói thế. Chồng con tuy vậy thôi, nhưng anh ấy yêu thương vợ con con lắm. Bây giờ mẹ mà không giúp con, không cho vay tiền con biết trông mong vào ai?
– ………
– Con cũng khổ lắm chứ sung sướng gì đâu, mà mẹ lại trách con thế này thế nọ. Nhìn chồng người ta đi làm việc nhà nước con cũng thích lắm, nhưng anh ấy không xin được việc thì đành chấp nhận vậy.
– ……
– Mẹ có thương con, thương cháu thì mẹ cho con vay tiền chạy việc cho nhà con, chứ để anh ấy làm mộc mãi sao được. Học xong đại học mà để tấm bằng ở nhà cũng phí, nay có cơ hội thì mẹ bố mẹ cố gắng giúp con được không?
– …..
– Vâng. Con biết rồi ạ. Con chào mẹ.
Vợ vừa dập máy tôi lao vội vào ôm cô ấy. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã lau vội hai hàng nước mắt, coi như không có gì xảy ra. Tôi ôm vợ vào lòng thủ thỉ nói vậy vợ.
– Cảm ơn em, đã nghĩ cho anh. Anh làm khổ mẹ con em nhiều quá. Từ nay anh sẽ quyết chí làm ăn không để hai mẹ con em phải khổ sở vì anh nữa. Anh xin lỗi.
– Không đâu, là em không tốt. Em không lo được cho gia đình, làm anh phải phiền lòng.
…..
Cứ thế hai vợ chồng tôi ôm nhau khóc trong thổn thức. Vì tôi, mà vợ phải bận tâm quá nhiều, vì tôi mà bố mẹ vợ đã nói cô ấy không ra gì…Tôi chợt nhận ra rằng sự hy sinh, tình yêu của vợ dành cho bố con tôi quá lớn. Tôi thật hạnh phúc và may mắn khi có được cô ấy. Những giọt nước mắt ngày hôm nay cô ấy rơi là vì tôi, sau này tôi sẽ không để cô ấy khóc nữa. Tôi sẽ khiến cô ấy cười, cô ấy được sống trong hạnh phúc, tình yêu thương bố con tôi mang lại cho cô ấy mà thôi.