Nguyễn Xuân V. (30 tuổi) quê ở huyện Nam Sách đã từng làm quản lý cho một quán karaoke ở phường Tân Bình (TP Hải Dương) chia sẻ: “Kiểu làm ăn chộp giật để móc túi khách hàng là chuyện thường ngày tại những quán karaoke đèn mờ, quán hát xa trung tâm vì ở đây vắng khách và đối với những khách đến đây thì hát chỉ là cái cớ. Còn tại những quán hát giải trí lành mạnh thì không bao giờ có hiện tượng này”.
Xem thêm:trung
tâm bảo hành tủ lạnh hitachi, bảo hành tủ lạnh hitachi việt nam, bảo
hành tủ lạnh hitachi hà nội
Nhiều Thương Lái Đến Các Xã Của Huyện Kim Thành Để Thu Mua Thóc Nếp P2
Một trong những ngón nghề hiệu quả nhất là nâng giá đồ ăn, uống. Ví dụ: một chai bia Sài Gòn thường được bán với giá 15.000 đồng. Nhưng một số nhân viên đã tự ý nâng giá lên thành 20.000-30.000 đồng/chai. Như vậy, số tiền mà nhân viên hưởng lợi sau một đêm hát sẽ khó có thể tính nổi. Số tiền này sẽ được nhân viên phục vụ và tiếp viên chia theo tỷ lệ 50-50 hoặc 40-60 tùy theo thỏa thuận.
Không chỉ hưởng lợi từ việc móc túi khách hàng, nhân viên quản lý, nhân viên phục vụ còn có thể kiếm chác thêm từ việc cung ứng dịch vụ tiếp viên, gái gọi khi khách có yêu cầu. Để làm được việc này, họ phải là đệ tử ruột của chủ quán hoặc đối tượng bảo kê cài cắm vào.
Sau 5 năm vừa làm nhân viên phòng, vừa bảo kê tiếp viên cho một quán hát ở TP Hải Dương, Nghiệp (30 tuổi) thừa kinh nghiệm để biết hết những mánh khóe này. Theo lời Nghiệp, những cô tiếp viên muốn phục vụ khách đều phải được sự đồng ý hoặc được nhân viên điều qua điện thoại. Một giờ hát, tiếp viên phải chi cho những đối tượng này từ 30.000-50.000 đồng. Nếu khách có nhu cầu khác, được chi thêm, tiếp viên phải chi cho họ 1/3 số tiền được hưởng. Nếu không thực hiện, các cô tiếp viên, gái phòng hát sẽ không có khách hoặc không được phép hoạt động trên địa bàn của quán. Trường hợp không nghe lời sẽ bị xử theo “luật riêng”.
Môi trường làm việc phức tạp, luôn phải tiếp xúc với những tệ nạn xã hội và cạm bẫy khiến nhân viên làm nghề này không mấy ai trụ được lâu. Đã có trường hợp phải trả giá cho việc mình làm.
Nghiệp tâm sự: “Chủ quán, dân xã hội và ngay cả đội ngũ tiếp viên vẫn chỉ coi những người như chúng tôi là kền kền ăn xác thối". Bởi vì muốn làm việc thì họ phải phục tùng theo chỉ thị của chủ. Họ phải theo dõi, quản lý mọi hoạt động của tiếp viên để thu tiền, một phần họ hưởng, một phần nộp lại cho chủ. Nhiều người từ hiền lành đã trở thành tay sai, trợ thủ đắc lực cho các ông trùm.
Nghiệp vẫn nhớ về trường hợp của một người em tên là Văn, cùng quê. 3 năm trước, lúc ấy Văn mới 21 tuổi. Hoàn cảnh gia đình khó khăn nên Văn phải lên thành phố để làm thuê kiếm sống. Cậu xin vào làm nhân viên phục vụ phòng cho một quán hát. Ở đây, cậu được yêu cầu điều tiết hoạt động của nữ tiếp viên hát. Không chỉ vậy, khi khách có nhu cầu “bay”, Văn cũng là người nhập ma túy cho khách sử dụng. Một thời gian sau, Văn được chủ quán và nhân viên tin tưởng vì cậu rất được việc. Kiếm tiền dễ dàng, lại gần gũi môi trường ăn chơi thác loạn đã khiến Văn rơi vào chính vòng xoáy ấy. Văn đã cặp kè với một tiếp viên hơn mình đến 5 tuổi. Rồi chẳng bao lâu cậu dính vào nghiện ngập. Số tiền kiếm được một ngày cũng không đủ chi trả cho các cuộc thác loạn với nhóm bạn bè. Vì vậy, Văn đã phải vay nợ của giới giang hồ. Số tiền lãi ngày một cao, không có khả năng chi trả, Văn và người tình phải trốn đi biệt tích đến nay vẫn không rõ nơi ở, để lại nỗi đau và gánh nặng trả nợ cho gia đình. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Nghiệp cũng quyết định từ bỏ công việc của mình, trở về quê làm thuê cho một nhà hàng ăn uống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét